…”Khi con người ta không đủ mạnh để nắm giữ những gì mà bản thân đang có thì người ta tự khắc sinh ra hoài nghi” – Trích báo PNCN
Có những con người hèn yếu đến mức không dám nhận trách nhiệm những gì mình đã làm. Đó là lúc người ta hoài nghi về chính bản thân mình nhất. Nhưng, để thỏa mãn cái niềm kiêu hãnh hư ảo, người ta buộc phải hoài nghi người khác, để sướng dù chỉ là trong chốc lát….
Bài thơ này tôi tặng cho những kẻ hoài nghi như vậy:
Có thứ nào như thứ ấy không?
Đầu 2 thứ tóc, vẫn chơi ngông?
Xé toang quần áo, trần như nhộng
Lại bảo đứa nào nó phá ông?!
Advertisements
Ông lặt từng cọng lặt từng cọng,
Xẻo trym nướng tái, chết nha hông
By: Lê Minh Hiếu on 10/01/2010
at 12:36 sáng